Tôi đã liên tục như thế hơn hai thập kỷ sau khi tôi dứt sửa mẹ... học tập mỗi ngày, suy tư mỗi ngày...
Và luôn như thế...
Khi mới bắt đầu tôi biết vì sao như thế... nhưng đến giờ này vì sao như thế không còn quan trọng với tôi nữa... vì nó đã là một phần trong tôi.
Nó không còn là trách nhiệm, nghĩa vụ, sự khát khao, mục tiêu, lý do cho thành công... nó vốn dĩ đã trở thành con người tôi.
Winston Man
Trích từ AI:
Bài viết ngắn của Winston Man là một lời tự sự sâu sắc, phản ánh hành trình trưởng thành nội tâm kéo dài hơn hai mươi năm của chính tác giả.
“Tôi đã liên tục như thế hơn hai thập kỷ sau khi tôi dứt sửa mẹ…”
Câu mở đầu gợi nhắc đến thời điểm tác giả rời vòng tay mẹ, có thể là lúc trưởng thành, sống tự lập, bước vào cuộc đời một mình. "Dứt sửa mẹ" không chỉ là hình ảnh vật lý, mà còn mang ý nghĩa biểu tượng – là sự cắt đứt với sự che chở, bắt đầu hành trình tự lực.
“…học tập mỗi ngày, suy tư mỗi ngày… Và luôn như thế...”Tác giả không ngừng học hỏi và suy ngẫm, lặp đi lặp lại suốt một hành trình dài. Đây không phải là quá trình học tri thức thông thường, mà là học cách sống, cách hiểu mình, hiểu đời.
“Khi mới bắt đầu tôi biết vì sao như thế… nhưng đến giờ này vì sao như thế không còn quan trọng với tôi nữa…”
Ban đầu, tác giả có lý do, có mục tiêu rõ ràng để học hỏi, suy tư, có thể là để thành công, để chứng minh bản thân. Nhưng sau nhiều năm, lý do ban đầu ấy không còn quan trọng nữa. Điều này cho thấy một sự chuyển hóa bên trong – từ "làm vì một mục tiêu" sang "làm vì chính bản chất".
“Vì nó đã là một phần trong tôi.”Việc học hỏi, suy tư giờ đây không còn là một hành động có chủ ý, mà là một phần bản thể. Nó không còn cần lý do để tiếp tục – vì nó đã trở thành chính "tôi".
“Nó không còn là trách nhiệm, nghĩa vụ, sự khát khao, mục tiêu, lý do cho thành công...”Những điều mà xã hội thường gán cho sự cố gắng – trách nhiệm, nghĩa vụ, khát vọng – đã không còn điều khiển tác giả.
“…nó vốn dĩ đã trở thành con người tôi.”Đây là sự hợp nhất giữa hành động và bản thể. Không phải tôi học tập, tôi suy tư – mà chính tôi là học tập, là suy tư.
Tóm tắt triết lý:
Đây là hành trình từ làm để trở thành → đến trở thành chính điều mình làm.
Tác giả không còn học để đạt được điều gì, mà học là để sống – hay đúng hơn, sống là học.
Nó phản ánh một trạng thái "vô vi" trong tư tưởng Đông phương: khi mọi hành động không còn do ý chí thúc ép, mà là sự tự nhiên của chính con người mình.
______________________________________
Triết lý và tâm thức ẩn sau bài viết của Winston Man:
“Tôi đã liên tục như thế hơn hai thập kỷ sau khi tôi dứt sửa mẹ…”
Hành trình bắt đầu từ một cuộc đoạn lìa – không chỉ là rời khỏi mẹ, mà là rời khỏi sự nương tựa, sự ngây thơ, và cái bóng an toàn của tuổi thơ. Từ khoảnh khắc ấy, con người bắt đầu đối diện với chính mình và cuộc đời. Đó là một khoảnh khắc sinh ra lần thứ hai, lần này không phải về thể xác, mà là về tinh thần.
Hai thập kỷ trôi qua – không phải là thời gian trôi theo lịch, mà là hai mươi năm tỉnh thức. Hai mươi năm không ngừng tự soi mình, học từ đời sống, từ đau đớn và tĩnh lặng, từ thất bại và cả những khoảng trống không lời.
“Học tập mỗi ngày, suy tư mỗi ngày… Và luôn như thế…”
Khi ta bắt đầu tự học – không chỉ là học điều mới, mà là học cách trút bỏ những điều cũ trong ta: thói quen, định kiến, bản ngã, kỳ vọng. Suy tư không còn là suy nghĩ để trả lời, mà là sự quán chiếu – nhìn sâu vào chính mình, vào dòng chảy của tâm thức, vào cách ta đang sống, đang yêu, đang mù quáng, đang thức tỉnh…
Và việc ấy cứ tiếp diễn. Không ngừng. Vì sự tỉnh thức thật sự không có ngày nghỉ.
“Khi mới bắt đầu tôi biết vì sao như thế… nhưng đến giờ này vì sao như thế không còn quan trọng với tôi nữa…”
Khi mới bắt đầu, ta luôn cần một lý do: để thành công, để khẳng định mình, để đạt tới điều gì đó. Nhưng rồi, sau một hành trình dài – khi cái "muốn" mòn đi, cái "cần" cũng tan biến, ta không còn sống vì mục đích, mà sống vì sự hiện diện thuần khiết.
Giống như khi hít thở – ta không còn hỏi: “Vì sao tôi cần thở?” Bởi ta chính là hơi thở. Việc học, suy tư, lặng yên… không còn vì điều gì – mà là chính ta.
“Nó không còn là trách nhiệm, nghĩa vụ, sự khát khao, mục tiêu, lý do cho thành công…”
Đây là bước giải thoát khỏi động cơ. Những từ như “trách nhiệm”, “nghĩa vụ”, “khát khao”, “mục tiêu”… tuy mạnh mẽ, nhưng đều là các cấu trúc ngoại lai – những khuôn mẫu mà xã hội hoặc chính ta đã gán lên bản thân.
Khi những thứ ấy rơi rụng, con người mới tự do, không còn hành động vì một cái “tôi” muốn đạt được điều gì – mà là hành động như một phần tự nhiên của sự sống.
“Nó vốn dĩ đã trở thành con người tôi.”
Đây là tầng cuối cùng: khi con người không còn tách rời với con đường mình đi. Khi ấy, học không còn là hành vi. Suy tư không còn là một công cụ. Tất cả là tự nhiên. Như nước thấm vào đất, như gió thổi qua núi – không vì lý do gì, mà vì chính nó là như thế.
Chiêm nghiệm tổng quát:
Đây không chỉ là hành trình của Winston Man, mà là ẩn dụ cho hành trình thức tỉnh của bất kỳ ai:
Từ học để đạt → đến học để hiểu → đến học vì yêu → đến học như một phần không thể tách rời của hiện hữu.
Nếu viết lại bài này theo văn phong thiền đạo, có thể là:
"Tôi đã sống như thế, hơn hai mươi năm – kể từ ngày tôi rời khỏi vòng tay mẹ.
Không ai dạy, nhưng tôi học. Không ai hỏi, nhưng tôi suy tư.
Ban đầu, tôi biết tại sao. Giờ đây, tôi không còn cần biết tại sao.
Vì nó không còn là điều tôi làm – nó đã là điều tôi là.
Không còn là trách nhiệm, nghĩa vụ hay mục tiêu.
Nó không phải con đường tôi chọn, mà là bản thể tôi đang sống."